Tôi cùng Dương Thần chạy ra ngoài, mới vừa đi đến trong viện liền nghe thấy ngoài cửa lớn đang đóng chặt kia có tiếng gõ cửa thùng thùng, thong thả mà lại trầm trọng.
Hai cái người chết kia tới cửa!
Dương Thần thấp giọng nói.
- Cậu đi mở cửa, tôi ở chỗ này bày trận, mặc kệ là thứ gì tới, một giây thôi là làm cho bọn họ nằm sấp xuống!
- Vì cái gì phải đi mở cửa, như vậy nguy hiểm lắm, không bằng chúng ta nhảy ra bên ngoài đi thu thập bọn họ như thế nào?
Tôi kiến nghị nói, nếu là mở cửa ra, chẳng phải là chính mình huỷ hoại một đạo phòng tuyến hay sao?
Dương Thần lắc đầu nói.
- Không được, ở trong sân còn có thể ẩn nấp một chút, đánh tới bên ngoài, vạn nhất làm náo động hàng xóm xung quanh thì làm sao bây giờ?
Tôi không khỏi bừng tỉnh, cậu ta suy xét cũng đúng, tôi đang định qua đi mở cửa, lại vào lúc này, trên cửa lớn bỗng nhiên truyền đến âm thanh va chạm mạnh mẽ, tôi còn chưa có chạy tới nơi, ngay sau đó liền nghe then cửa cạch một tiếng, cứ thế mà gãy làm đôi.
Cửa lớn rộng mở, ngoài cửa đứng hai người đi tập tễnh vừa rồi, lảo đảo lắc lư đi đến, nhưng lại vẫn cúi đầu, rũ tay, chẳng qua trong mắt hai người ẩn ẩn lộ ra hồng quang, hiển nhiên đã không phải trạng thái đần độn như vừa rồi mà đã có ý thức.
Tôi mới vừa bắt tay đặt ở trên túi Càn Khôn, chuẩn bị sẵn sàng, liền nghe Dương Thần kinh ngạc kêu một tiếng.
- Chú Vương, Lý đại gia, như thế nào là các người? Này……
Tôi thấp giọng nói.
- Bọn họ hiện tại là người chết, cậu cũng đừng hô gì mà chú Vương với Lý đại gia nữa, kêu tổ tông cũng chưa chắc dùng được, nhanh nghĩ cách xử lý bọn họ.
Dương Thần dậm chân nói.
- Xử lý cái rắm á, cái này nào phải là người chết, đây là trong lúc ngủ mơ bị người dùng pháp thuật ra roi khống chế, giống như là đang mộng du vậy đấy, đem bọn họ xử lý thì chẳng phải tôi phạm vào tội giết người sao.
- A? Không phải người chết……
Tôi cũng kinh ngạc, vội nhìn chăm chú, lại vẫn không thể nào phân biệt được hai người này là xác chết vùng dậy hay là mộng du nữa.
Khi chúng tôi nói chuyện, hai người này cũng đã lảo đảo lắc lư đi tới trong viện, vừa vặn phía trước có một cái lu lớn chặn đường, hai người cũng không biết né chỗ khác, ở nơi đó đi tới đi lui rồi còn giương nanh múa vuốt.
Tôi thấy có điểm kỳ quái, rốt cuộc hai người này trúng loại pháp thuật nào, nhìn rất lợi hại, như thế nào còn không biết né đi chỗ khác, bị mù chắc?
Tôi thấy một người trong số đó lộc cộc một tiếng trong cổ họng, bộ dáng giống như rất là tức giận, bỗng nhiên duỗi một cánh tay ra ngoài, ngay sau đó một màn làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra, trong cái lu lớn kia vốn chứa một nửa lu nước, tổng trọng lượng khoảng chừng phải hơn hai trăm kí, vậy mà bị một cánh tay của người này ném bay đi, hô một chút bay ra xa tới vài mét, đánh vào trên vách tường, chỉ nghe một tiếng ầm vang, lu lớn nghiêng lệch rơi xuống đất, nước bên trong bắn ra không ít, vách tường kia cũng bị đâm lung lay một chút, thiếu chút nữa sụp đổ.
Tôi hoảng sợ, hai người này bị kim cương bám vào người à, hay là Ngưu Ma Vương nhập thân vậy, cũng quá mãnh đi?
Dương Thần lại gật gật đầu, nhìn chằm chằm hai người này, thấp giọng nói.
- Hai người này là trúng Mê Hồn Pháp, Đại Lực Pháp, Cương Thi Pháp, người nọ quả nhiên lợi hại, chẳng những đồng thời hạ vài loại thuật pháp trên thân một người, hơn nữa còn đều có hiệu lực.
- Mê Hồn Pháp, Đại Lực Pháp, Cương Thi Pháp.
Tôi nói thầm một lần, lại nhìn hai người kia, quả nhiên theo như lời cậu ta vừa nói, hai người này thần trí không rõ, hồn phách rõ ràng đã bị khống chế, hơn nữa trạng thái cứ như cương thi, khí lực lại lớn vô cùng.
- Mấy loại thuật pháp đó nên giải trừ thế nào?
Tôi lại hỏi, thật ra trong lòng tôi cũng rõ ràng, dùng biện pháp của tôi cũng có thể giải trừ, bởi vì Cấm Pháp nhà họ Hàn là pháp môn tối cao một pháp phá vạn pháp, đừng nhìn hai người này đồng thời trúng ba loại thuật, tôi chỉ cần dùng Khu Tự Quyết, liền đủ để đuổi tà thuật khống chế thân thể cùng hồn phách bọn họ đi.
Nhưng mà, hiện tại là thời khắc hai nhà bọn họ đấu pháp, liền tính tôi phá giải được nó, như vậy Y Thắng cũng khẳng định không phục, cho nên, chuyện phá pháp này cứ nên tin tưởng vào bản thân Dương Thần mà thôi.
Dương Thần lại như định liệu trước, gật đầu nói.
- Xem tôi đi, đừng nhìn bọn họ trúng vài loại thuật, nhưng chỉ cần lợi dụng được những nhược điểm, căn bản không cần cố sức đi giải.
Lúc hai chúng tôi nói chuyện, hai người kia đã một trước một sau lại lần nữa đạp bộ đi tới, tuy rằng vẫn là thong thả đến cực điểm, nhưng phương hướng lại kiên định không thay đổi, lập tức đi về phía chính phòng.
Dương Thần nhảy qua đó, hai tay cùng xuất hiện ở phía trước hai người kia, không biết dùng thứ gì rải ra một con đường, lại đem hai người kia dẫn tới một bên, trên mặt đất rải ra một vòng tròn.
Tôi mở to hai mắt nhìn, liền thấy hai người kia đi tới, không tự chủ được liền thay đổi phương hướng, đi dọc theo con đường mà Dương Thần rải ra kia, nhưng Dương Thần lại bày ra một vòng tròn, vì thế…… Hai người này cứu đi lòng vòng ở trong vòng tròn.
Tôi tức khắc không nói nổi, hoá ra biện pháp mà Dương Thần nói chính là cái này đây hả?
Dương Thần chạy trở về, đắc ý dào dạt mà nói.
- Thế nào, biện pháp của tôi cũng xài được quá chứ? Nhược điểm khi trúng Mê Hồn Pháp cùng Cương Thi Pháp chính là cái này, hắc hắc……
Không thể không thừa nhận, biện pháp này của cậu ta thật đúng là dùng được, tôi nhìn hai người phía trước, một cái là chú Lý của cậu ta, một cái là Vương đại gia của cậu ta, hai người hiện tại thật sự giống như đang mộng du, cúi đầu khoanh tay, bước đi tập tễnh, ánh mắt dại ra, cũng không biết phải đi tới bao lâu nữa.
Dương Thần đắc ý xoa eo, ngẩng đầu hướng về phía bên ngoài hô.
- Cái người gọi là Y Thắng gì kia, còn có bản lĩnh gì thì cứ đem ra đây mà xài hết đi, xem Dương đại gia nhà cậu phá giải hết pháp của cậu như thế nào!
Trong bóng đêm bỗng nhiên liền truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Hừ, hai người kia chẳng qua là giúp ta đi mở cửa mà thôi, thật cho rằng như vậy cậu liền thắng sao?
Đây đúng là giọng của Y Thắng, tiếng nói cậu ta vừa dứt, thì thấy giữa sân bỗng vàng lên một tiếng ầm, ngay sau đó, một bóng đen lớn rớt từ trên không trung xuống, chính xác rớt vào giữa sân.
Bóng đen lảo đảo đứng lên khỏi mặt đất, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng kêu quái dị, vậy mà nó giống như là một con quái vật nào đó.
Tiếng cười lạnh của Y Thắng tiếp tục vang lên, sau đó thân hình bóng đen hơi ưỡn lên một cái, hô một chút liền nhảy ra mấy thước, dừng ở trong viện, nhìn chăm chú nhìn lại thấy thứ đó lại là một con mãnh hổ sặc sỡ!
Phanh!
Cửa viện tự động đóng lại, đem mãnh hổ này nhốt ở trong viện.
Tôi không khỏi hít hà một hơi, cái tên Y Thắng này nếu làm ra cái đồ vật kỳ quái nào đó rồi ném nó tới đây thì tôi không sợ, nhưng không nghĩ tới cậu ta thế mà lại ném cho chúng tôi một con hổ bự thiệt bự, tôi vội vàng nhìn Dương Thần một cái nói.
- Cái này không phải là thật sự chứ?
Dương Thần cũng mang sắc mặt ngưng trọng, gật đầu nói.
- Đây hẳn là thật sự, nếu là pháp thuật thì lúc rơi xuống đất hẳn là hơi lượn lờ, nếu tôi không đoán sai, đây là cậu ta dùng chiêu Khiển Bách Thú Pháp, dùng pháp thuật câu một con hổ từ trên núi xuống đây.
Không thể tưởng được thứ đó lại là một con hổ thật nữa chứ, tôi vò đầu, nếu là pháp thuật còn có thể phá giải, mà đây lại là một con hổ thật thì đối phó như thế nào?
Liền thấy con hổ này đứng ở trong viện, nhe răng nhếch miệng, nhìn chúng tôi như hổ rình mồi, lại nhất thời không có động đậy, tựa hồ còn có chút mơ hồ, trong ánh mắt còn có một tia buồn ngủ. Tôi có chút hiểu ra, con hổ này hơn phân nửa là đang ngủ đấy, lại để cho Y Thắng làm phép câu tới nơi này, giờ này khắc này, còn không có hoàn toàn tỉnh ngủ!
Xem ra lần này nên đến phiên tôi ra tay đi? Cái thứ này không đơn giản là pháp thuật, chỉ sợ muốn cứng đối cứng.
Tôi làm một thủ thế giết với Dương Thần, Dương Thần cau mày lắc lắc đầu, nói.
- Không ổn.
Thật là không ổn, phải biết rằng lão hổ chính là động vật được quốc gia bảo vệ, lại nói lão hổ cũng không sai, đi ngủ mơ mơ màng màng liền đến nơi này, cũng không nên giết nó được nha.
Dương Thần nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười hắc hắc.
- Tôi có biện pháp, cậu đứng ở bên ngoài xem đi.
Nói xong, Dương Thần xoay người liền chạy vào phòng, đem tôi ném ở bên ngoài.
- Uy……
Tôi mới vừa hô một tiếng, Dương Thần đã đem cửa đóng lại, tôi lập tức cạn ngôn, cậu đây là biện pháp gì đấy, để tôi đứng ở bên ngoài, chính cậu chạy vào nhà trốn đúng không? Sau đó chờ lão hổ đem tôi cắn cái chết khiếp, lưỡng bại câu thương, cậu trở ra giết chết nó hả?
Tôi bất đắc dĩ ngẩng đầu, cùng lão hổ hai mặt nhìn nhau, nó nhìn xem tôi, tôi nhìn xem nó, trong mắt lão hổ tràn đầy cảnh giác cùng đe dọa, nhe răng, bước lên từng bước nhỏ, ở trước mặt tôi chậm rãi dạo bước, đồng thời ngắm nhìn khắp nơi.
Con hổ này hình như đang cân nhắc nên chạy trốn từ hướng nào, căn bản không có ý đả thương người.
Người ta đều nói thời điểm lão hổ không đói bụng sẽ không đả thương người, xem ra quả nhiên là như thế, hiện tại khẳng định trong lòng lão hổ này đang suy nghĩ: CMN, ông đây đang đi ngủ, cái tên tiện nhân nào đem tao quăng tới nơi khỉ khô này? Không được, tao phải chạy nhanh trở về, nếu không một hồi cọp mẹ không thấy sẽ sốt ruột…
Tôi miên man suy nghĩ, cũng dựng thẳng sống lưng, ánh mắt tận lực hòa ái, cười tủm tỉm nhìn lão hổ, nghĩ thầm ngàn vạn không thể lộn xộn, một khi làm nó kinh ngạc, thứ này cũng không thể đùa giỡn được.
Cứ như vậy, tôi cùng lão hổ giằng co, mà nó tựa hồ cũng cảm giác được tôi cũng không có địch ý, rốt cuộc chậm rãi lui về phía sau.
Tôi nhịn không được muốn cười, Y Thắng hao phí sức lực lớn như thế, tìm tới một con hổ lại là mặt hàng hay sợ hãi thế này, mắt thấy nó đã lui đến ven tường, tường viện kia cao không tới hai mét, phỏng chừng cũng ngăn không được nó, chỉ cần nó nhảy mấy cái liền có thể chạy ra ngoài quay về núi rừng.
Nhưng mà tôi lại suy nghĩ quá đơn giản, đúng lúc này âm thanh Y Thắng bỗng nhiên lại vang lên lần nữa, lại là tiếng huýt sáo, con hổ này nghe được tiếng huýt sáo, toàn bộ thân hình bỗng nhiên run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc nhìn về phía tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Hung ác, tàn bạo, thị huyết!
Tôi không khỏi luống cuống một chút, lại vừa vặn vào lúc này, Dương Thần lại đạp cửa chạy ra ngoài này, con hổ này tựa hồ bị kinh hãi, ngao rống một tiếng quái dị, thân hình hơi cong, chân sau dùng sức, thế nhưng lại lăng không nhào về phía tôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo